Search This Blog

Tuesday, October 23, 2012

l'étranger

Charles Baudelaire (1821-1867)

L'étranger

   "Qui aimes–tu le mieux, homme énigmatique, dis ? ton père, ta mère, ta soeur ou ton frère ?
   – Je n'ai ni père, ni mère, ni soeur, ni frère.
   – Tes amis ?
   – Vous vous servez là d'une parole dont le sens m'est resté jusqu'à ce jour inconnu.
   – Ta patrie ?
   – J'ignore sous quelle latitude elle est située.
   – La beauté ?
   – Je l'aimerais volontiers, déesse et immortelle.
   – L'or ?
   – Je le hais comme vous haïssez Dieu.
   – Eh! qu'aimes–tu donc, extraordinaire étranger ?
   – J'aime les nuages... les nuages qui passent... là–bas... là–bas... les merveilleux nuages !"


Charles Baudelaire (1821-1867)
(Le spleen de Paris)


 Kẻ lạ

"Ngươi yêu ai nhất, ô hỡi người bí ẩn, nói đi? cha ngươi, mẹ ngươi, chị em ngươi hay là anh em ngươi?
– Ta không có cha, mẹ, chị em, hay anh em nào cả.
– Bạn bè ngươi?
– Ông nói một lời mà ý nghĩa đến giờ hết sức xa lạ đối với tôi.
– Quê hương ngươi?
– Tôi chẳng biết tọa độ của nó ở đâu.
– Cái Đẹp?
– Ta hẳn sẽ yêu, nếu như trên đời có một nàng tiên vĩnh cửu.
– Vàng chăng?
– Ta thù ghét nó như ông thù ghét Thượng Đế.
– Hê! Vậy thì ngươi yêu cái gì, hỡi kẻ lạ khác thường?
– Ta yêu những cụm mây ... những cụm mây đang bay ... kia kìa ... kia kìa ... ôi, những cụm mây tuyệt vời!"



ĐTK dịch
2008.06.17



đợi thư


Ngóng đợi tờ thư mỗi một ngày
Thư vàng, thư trắng đến hôm nay
Hỡi cô bưu tá cho tôi hỏi
Sao bức thư kia để đợi hoài

Sao tôi biết được hả ông ơi
Cha mẹ, anh em viết mấy lời?
Thư oán, thư tình, thư bạn thiết?
Thư tiền gói bự rớt từ trời?

Thưa rằng tôi có biết chi đâu
Chỉ biết từ lâu, đợi rất lâu
Cứ đợi cứ chờ chi chẳng rõ
Một tờ thư đó, biết gì đâu

Ông này vớ vẩn quá đi thôi
Nói rõ cho nghe đầu với đuôi
To, nhỏ, mỏng, dày, tên kẻ gửi
Xứ nào gửi đến để xem coi

Ai gửi thưa tôi cũng chẳng rành
Nước trời, xứ đất biết sao đành
Nhỏ, to, nặng, nhẹ không quan trọng
Chỉ biết tôi chờ một lá xanh

ĐTK 20.08.2005

Thiên Trường vãn vọng



Trần Nhân Tông  (1258-1308)

Phiên âm:

Thiên Trường vãn vọng

Thôn hậu, thôn tiền đạm tự yên,
Bán vô, bán hữu tịch dương biên.
Mục đồng địch lí quy ngưu tận,
Bạch lộ nhất song phi hạ điền.

Dch thơ:

Ngm cnh chiu Thiên Trường

Làng trước làng sau ta khói m
Bóng chiu bng lng tht hay mơ
Mc đng sáo vng trâu v hết
Cò trng mt đôi liệng xung b

ĐTK dịch, 2012-10-20

Monday, October 22, 2012

mưa buổi sáng



Buổi sáng mưa về rũ trúc xanh
Mở toang cửa sổ gió đưa nhành
Má môi hứng giọt li ti rớt
Mát rượi cười tươi cỏ đất lành

Khung kính còn mờ hơi nước ẩm
Một màu mây xám xóa không gian
Mùa hè níu kéo đôi ngày ấm
Thu đã đâu đây lấm tấm vàng

ĐTK 25.08.2005

hoàng hoa



Vừa mới đầu thu đã cuối thu
Trên không báo hiệu đám sương mù
Em về áo lạnh qua vườn nhỏ
Ngang bụi hoàng hoa ấm áp đưa

ĐTK
Paris Place d'Italie, 03.12.2004

ô môi




photo Internet


Vẫn khựng lại một sân trường áo trắng
Cây phượng hè hoa đỏ rụng vai ai
Cắn mảnh đầu trái ô môi đen đắng
Bỗng giật mình không lẽ nắng vàng phai

ĐTK

Hà Đông



Tôi ở Hà Đông nay Hà Tây
Cách nhau một khoảnh tuổi thơ ngây
Lụa xưa sóng sánh lòng xa xứ
Áo trắng em còn mặc bữa nay

Miếu cổ im lìm ngó khúc sông
Hàng cau phơ phất gió bên đồng
Bao nhiêu nước chảy từ hôm ấy
Như thể thời gian vẫn đứng không

Bởi lẽ gì đâu nắng rất buồn
Ông già mắt đục lệ trào tuôn
Cháu đi từ nhỏ làm sao nhớ
Sợ bóng con bò ở cuối thôn

Làng xóm là trong tưởng tượng thôi
Cây đa trang sách mực phai rồi
Mẹ không về kịp thăm vườn cũ
Tôi bước qua đường sông nước trôi

ĐTK 2008-02-24

áo trắng





Luong Nguyen, https://sites.google.com/site/tranghoihoa/





























 



Nấn ná không về lại chốn xưa
Bụi đường mòn mỏi đợi trời mưa
Áo em màu trắng không may nữa
Lụa giữ trong rương đã mấy mùa

ĐTK Dalat, ngày XX.YY.2005




































Paris nhớ Saigon



Ở Paris nhớ Saigon,
Phố xưa tuổi nhỏ chưa buồn tình yêu.
Áo em trắng cả buổi chiều,
Bông hoa phượng đỏ rụng nhiều trên sân.
Bước đi sao lại tần ngần,
Mai xa có nhớ bàn chân bụi đường.
Lá me mát rượi phố phường,
Lang thang bóng ngả nghe mường tượng thôi.




ĐTK 2008-06-03

nghe nhạc




Viễn xứ thuyền đi cũng đã lâu
Vườn hoa chắn bước có u sầu
Mà thôi trăng lẻ mây mờ quá
Gởi đến hôm nào vũng mắt sâu

Muốn đứt lòng tôi một dáng em
Gió bay tóc rối lá vương thềm
Áo xưa trắng mãi đời du tử
Một tiếng đàn ngân đủ ấm êm

mùi hương



Hương gió hay là hương áo ai
Hành lang nắng quái bước lan hài
Qua cầu sóng bạc vùi con nước
Đã rụng bao nhiêu những trái ngày


Từng bước chân đi khắp nẻo đường
Mùa đông buốt giá ngập trời sương
Đêm nay hồn mộng về quê cũ
Hoa bưởi khuya rồi không ngát hương

ĐTK 
Champs-Elysées, 2008.11.29 out

Sunday, October 21, 2012

café montréal


Café trời mưa
Mù che cửa kính
Ngồi nhớ ngày xưa
Nhìn hoa đỏ quánh

Nước đen đậm đắng
Sóng sánh hình ai
Về đâu áo trắng
Bao tháng năm dài

ĐTK 14.09.2008, 16:30

lá thu vườn lục-xâm


Tuần trước qua vườn ngắm lá thu
Lục-Xâm ghế trống mãi từ xưa
Nhớ mùa xuân trước em không lại
Mà đến thu này vẫn chẳng thưa.
photo @dtk 2019

Cây mới xanh tươi đã hỗ hoàng
Thuyền mây không gió để đưa sang
Lá còn lưu luyến chưa đành rớt
Dù cũng vì thu phải úa vàng.

ĐTK 2007-2012

dạ vũ ký bắc 夜雨寄北

Lý Thương Ẩn  (813-858)

Trời mưa làm nhớ lại một bài thơ cũ của Lý Thương Ẩn, Dạ vũ ký bắc.
Hồi xưa, mới đọc bài này, thấy nhạt nhẽo, chẳng có sự tình gì xảy ra. Song một hôm, trong một tâm tư nào đó, một khung cảnh tịch mịch -- trời mưa, lá vàng, bạn cũ, người em gái bên kia ấy, v.v., mấy câu thơ rời rạc bỗng trở nên thắm thiết lạ thường.


Dạ vũ ký bắc

Quân vấn quy kì vị hữu kì
Ba Sơn dạ vũ trướng thu trì

Hà đương cộng tiễn tây song chúc

Khước thoại Ba Sơn dạ vũ thì

Đêm mưa, gởi về bắc

Bạn hỏi ngày về chửa biết ngày
Mưa đêm ao núi nước thu đầy
Bao giờ bên cửa cùng khêu nến
Chuyện vãn đêm thu mưa núi bay



ĐTK dch

 

puisque mai tout en fleurs

Victor HUGO (1802-1885)


Puisque mai tout en fleurs dans les prés nous réclame
Puisque mai tout en fleurs dans les prés nous réclame,
Viens ! ne te lasse pas de mêler à ton âme
La campagne, les bois, les ombrages charmants,
Les larges clairs de lune au bord des flots dormants,
Le sentier qui finit où le chemin commence,
Et l'air et le printemps et l'horizon immense,
L'horizon que ce monde attache humble et joyeux
Comme une lèvre au bas de la robe des cieux !
Viens ! et que le regard des pudiques étoiles
Qui tombe sur la terre à travers tant de voiles,
Que l'arbre pénétré de parfums et de chants,
Que le souffle embrasé de midi dans les champs,
Et l'ombre et le soleil et l'onde et la verdure,
Et le rayonnement de toute la nature
Fassent épanouir, comme une double fleur,
La beauté sur ton front et l'amour dans ton coeur !


Victor HUGO (1802-1885)
(Recueil : Les chants du crépuscule)
Bởi tháng Năm đầy hoa trong cánh đồng đang gọi
Đến đi em ! Hãy hòa lẫn hồn mình
Vào miền quê, rừng rậm, bóng cây xanh
Trăng rọi sáng bên bờ yên lặng sóng
Lối mòn nhỏ tiếp theo con đường rộng
Và mùa xuân bát ngát khoảng trời xa
Mặt đất khiêm nhường thẹn thùng vui suớng
Như làn môi hôn tà áo trời xanh
Đến đi em ! Ánh sao nhìn e ấp
Rớt xuống trần màn tơ lụa mong manh
Cho cây cối đượm mùi huơng tiếng hát
Cho nắng hực trên cánh đồng gay gắt
Và bóng tối, mặt trời, sóng gợn, vùng xanh
Cùng tỏa chiếu thiên nhiên sáng rực
Cả trái tim yêu và vầng trán em xinh
Tưng bừng nở đôi bông hoa thơm phức

VP & ĐTK (dịch)
06 mai 2005

l'automne


Lamartine (1790-1869)




L'automne


Salut ! bois couronnés d'un reste de verdure !
Feuillages jaunissants sur les gazons épars !
Salut, derniers beaux jours ! Le deuil de la nature
Convient à la douleur et plaît à mes regards !


Je suis d'un pas rêveur le sentier solitaire,
J'aime à revoir encor, pour la dernière fois,
Ce soleil pâlissant, dont la faible lumière
Perce à peine à mes pieds l'obscurité des bois !


Oui, dans ces jours d'automne où la nature expire,
A ses regards voilés, je trouve plus d'attraits,
C'est l'adieu d'un ami, c'est le dernier sourire
Des lèvres que la mort va fermer pour jamais !


Ainsi, prêt à quitter l'horizon de la vie,
Pleurant de mes longs jours l'espoir évanoui,
Je me retourne encore, et d'un regard d'envie
Je contemple ses biens dont je n'ai pas joui !


Terre, soleil, vallons, belle et douce nature,
Je vous dois une larme aux bords de mon tombeau ;
L'air est si parfumé ! la lumière est si pure !
Aux regards d'un mourant le soleil est si beau !


Je voudrais maintenant vider jusqu'à la lie
Ce calice mêlé de nectar et de fiel !
Au fond de cette coupe où je buvais la vie,
Peut-être restait-il une goutte de miel ?


Peut-être l'avenir me gardait-il encore
Un retour de bonheur dont l'espoir est perdu ?
Peut-être dans la foule, une âme que j'ignore
Aurait compris mon âme, et m'aurait répondu ? ...


La fleur tombe en livrant ses parfums au zéphire ;
A la vie, au soleil, ce sont là ses adieux ;
Moi, je meurs; et mon âme, au moment qu'elle expire,
S'exhale comme un son triste et mélodieux.

Lamartine (1790-1869)
Thu

Xin chào nhé! khu r
ng xanh còn li!
Cánh
đồng xa hiu ht lá vàng rơi!
Và xin chào, nh
ng ngày tàn xinh đẹp
Tr
i than van trong ánh mt u hoài!

Tôi b
ước kh, cô đơn trên đường vng
L
n cui cùng, mơ ngm ánh tà dương
Đang dn phai, ta du dàng ánh sáng
B
ước chân tôi chp chong bóng đêm rng

Vâng, thiên nhiên, nh
ng ngày thu, th ht
M
t m sương, tôi quyến luyến bn ơi
Câu v
ĩnh quyết và n cười sau chót
đôi môi thn chết khép muôn đời

V
ĩnh bit nhé! hi chân tri dương thế
Khóc nh
ng ngày mơ ước đã thành tro
Tim v
ương vn tôi quay đầu nhìn li
Xa hoa
đời chưa cm th bao gi

Đất, nng, lũng nhai, cnh vt êm đềm
Tôi
đền ơn bên m nh l
Gió ngát h
ương và ánh sáng trinh nguyên
Phút h
p hi sao nng hng đẹp thế

Tôi bây gi
dc ly này ti cn
R
ượu thơm ngon trn ln v chua cay
T
n đáy chén, ung cn ngun sinh lc
Có l
còn, mt git mt mê say?

Và bi
ết đâu, mai này còn gi li
H
nh phúc kia mà hi vng tan ri
Và có l
, trong đám đông, ai đấy
Hi
u lòng tôi và đáp ng lòng tôi?

Hoa kia r
ng còn th hương gió lng
V
ĩnh bit cõi đời, vĩnh bit ánh dương
Tôi ch
ết đi và linh hn bay bng
Trong âm vang êm ái m
i su thương


VP &
Đặng Thế Kit (dch)
19.10.2005