Ra vườn không còn ai Mây xám giăng ngang trời Một bông hồng màu tươi Chim bay ngang mái ngói Một vệt đen ngang trời Mùa hè đi xa xôi Và mùa thu sắp tới Riêng hôm nay mùa tôi Gửi bông hoa cho người Thay lời chưa biết nói Năm xưa khi vào đời Ngày nở bông hoa thắm Cành phượng vĩ đơn côi Áo ai màu trời xanh Ngang sân vạt lụa trắng Mây trôi, trôi về đâu Người đi, đi về đâu Hoa nở thơm vì ai Thơ này viết cho ai Đêm ngày sông chảy mãi Không bao giờ nguôi ngoai
Je m'en allais, les poings dans mes poches crevées ; Mon paletot soudain devenait idéal ; J'allais sous le ciel, Muse, et j'étais ton féal ; Oh! là là! que d'amours splendides j'ai rêvées !
Mon unique culotte avait un large trou. Petit-Poucet rêveur, j'égrenais dans ma course Des rimes. Mon auberge était à la Grande-Ourse. Mes étoiles au ciel avaient un doux frou-frou
Et je les écoutais, assis au bord des routes, Ces bons soirs de septembre où je sentais des gouttes De rosée à mon front, comme un vin de vigueur ;
Où, rimant au milieu des ombres fantastiques, Comme des lyres, je tirais les élastiques De mes souliers blessés, un pied près de mon coeur !
Arthur Rimbaud (1870)
Bước lãng du
Ta bước đi nắm tay trong túi lủng Áo khoác ngắn bỗng trở thành lý tuởng Dưới khung trời, ta thờ phượng Nàng Thơ Ối dào! những mối tình lộng lẫy ta mơ
Với độc nhất một chiếc quần thủng lỗ Như thằng bé ở trong câu truyện cổ Ta rải đường những viên sỏi vần thơ Đại Hùng Tinh là chỗ ta ở trọ
Nghe sao trời sột soạt, nghỉ ven đường Vào những chiều tháng chín yêu thương Sương rịn trán, thấm vào như rượu mạnh
Và nhịp nhàng, giữa những bóng ảo huyền Như tơ đàn, ta kéo dây chun giãn Của đôi giầy thương tích, cận kề tim